những ngôi sao xa xôi full

Hai bền lối không tồn tại lá xanh lơ. Chỉ với những thân thiện cây bị tước đoạt thô hanh cháy. Những cây nhiều rễ ở lăn lộn lóc. Những tảng đá to tát. Một vài ba cái thùng xăng hoặc trở nên xe hơi méo sờ soạng, han han gỉ nằm trong khu đất.
Việc của công ty chúng tôi là ngồi đây: Khi với bom nổ thì chạy lên, đo lượng khu đất nên lấp vô hố bom, điểm bom ko nổ và nếu như cần thiết thì huỷ bom. Người tớ gọi công ty chúng tôi là tổ trinh thám mặt mày lối. Cái thương hiệu khêu sự khát khao tạo sự những sự tích nhân vật. Do cơ, việc làm cũng chẳng giản dị và đơn giản. Chúng tôi bị bom vùi luôn luôn. Có khi trườn bên trên du lịch về chỉ thấy nhị con cái đôi mắt lấp lánh lung linh. Cười thì hàm răng Trắng loá bên trên khuôn mặt mày nhem nhuốc. Những khi cơ,
chúng tôi gọi nhau là "những con cái quỷ đôi mắt đen".
Đơn vị siêng công ty chúng tôi ra tuồng. Có gì lại bảo "Để mang lại bọn trinh thám, bọn chúng nó phía trên cơ vắng".
Điều này cũng dễ nắm bắt thôi. Đơn vị thông thường rời khỏi lối vô khi mặt mày trời lặn. Và thao tác làm việc với khi xuyên suốt tối. Còn công ty chúng tôi thì điều khiển xe trên du lịch cả buổi ngày. Mà buổi ngày điều khiển xe trên du lịch ko nên chuyện nghịch ngợm. Thần bị tiêu diệt là một trong những tay ko mến đùa. Hắn tớ lảng vô ruột những ngược bom. Tôi lúc này còn một chỗ bị thương ko lành lặn mồm ở đùi. Tất nhiên, tôi ko vô viện quân nó. Việc nào là cũng đều có cái thú của chính nó. Có ở đâu như vậy này sẽ không : Đất bốc sương, không gian sững sờ, máy cất cánh đang được ầm ì xa xôi dần dần. Thần kinh thì căng như chão, tim đập bỏ mặc cả nhiệp điệu, chân chạy nhưng mà vẫn hiểu được từng xung xung quanh có không ít ngược bom ko nổ. cũng có thể nổ lúc này, rất có thể chốc nữa. Nhưng chắc chắn tiếp tục nổ... Rồi khi xong xuôi việc, quay trở lại coi cảnh phần đường một đợt tiếp nhữa, thở phào, chạy về lỗ. Cạnh ngoài rét bên trên 30 chừng đưa vào lỗ là sà tức thì cho tới một trái đất không giống. Cái đuối rét mướt thực hiện toàn thân thiện rung rinh lên đột ngột. Rồi ngửa cổ hấp thụ nước, vô ca hoặc vô bi đông đúc. Nước suối trộn lối. Xong thì ở nhiều năm bên trên nền độ ẩm, chểnh mảng biếng nheo đôi mắt nghe ca nhạc kể từ cái đài buôn bán dẫn nhỏ mà trong lúc nào là cũng đều có pin không thiếu thốn. cũng có thể nghe, rất có thể nghĩ về lộn xộn...
Hình như tớ chuẩn bị há chiến dịch rộng lớn. Đêm nào là xe pháo cũng cút nườm nượp ngoài lối. Ban tối công ty chúng tôi được ngủ. Nhưng bao nhiêu tối ni thì Chịu. Đứa nào thì cũng leo tót lên trung tâm, cố gắng xẻng xúc, thưa vài ba câu khôi hài với
một anh tài xế nào là cơ. Chỉ gian khổ đứa nên trực máy điện thoại cảm ứng thông minh vô lỗ. Bây giờ là giữa trưa. Im ắng kỳ lạ. Tôi ngồi phụ thuộc trở nên đá và khe khẽ hát. Tôi say sưa hát. Thường cứ nằm trong một điệu nhạc nào là cơ rồi bịa lời nói rời khỏi nhưng mà hát. Lời tôi bịa lộn xộn và ngớ ngẩn cho tới tôi cũng sửng sốt, nhiều lúc trườn rời khỏi nhưng mà mỉm cười 1 mình.
Tôi là phụ nữ Hà nội. Nói một cơ hội kiệm tốn, tôi là một trong những cô nàng khá. Hai bím tóc dày, kha khá mượt, một chiếc cổ cao, tự tôn như cái đài hoa loa kèn. Còn đôi mắt tôi thì những anh tài xế bảo: "Cô với tầm nhìn sao nhưng mà xa xôi xăm!". Xa cho tới đâu khoác kệ, tuy nhiên tôi mến coi tôi vô gương. Nó nhiều năm nhiều năm, gray clolor, hoặc nheo lại như chói nắng nóng.
Không hiểu sao những anh pháo thủ và tài xế lại hoặc chất vấn thăm hỏi tôi. Hỏi thăm hỏi hoặc ghi chép những thư nhiều năm gửi lối thừng, thực hiện như ở cách nhau chừng mặt hàng ngàn cây số, tuy nhiên rất có thể kính chào nhau từng ngày. Tôi ko săn bắn sóc, vồn vã. Khi bọn nữ giới tôi xúm nhau lại đối đáp với cùng 1 anh quân nhân thưa xuất sắc nào là đấy, tôi thông thường đứng rời khỏi xa xôi, khoanh nhị tay trước vùng ngực và coi cút điểm không giống, môi mím chặt. Nhưng chẳng qua quýt tôi điệu thế thôi. Thực tình vô tâm lý của tôi, những người dân đẹp tuyệt vời nhất, mưu trí, can đảm và mạnh mẽ và hùng vĩ nhất là những người dân khoác binh phục, với ngôi sao sáng bên trên nón.
Tôi ko thưa mang lại ai điều này. Nhưng những anh qua quýt lối này hoặc thăm hỏi động viên tôi một cơ hội trân trọng, thân thiện mến.
- Mày hát hoặc, người cũng tạm thời, lại huỷ bom như quỷ! - quý khách hàng bè tôi phân tích và lý giải. Tất nhiên, điều này chẳng đúng đắn.
Bên ngoài vẫn lặng ắng. Từ chục giờ sáng sủa cho tới giờ, máy cất cánh không phai qua quýt du lịch. Bom chỉ vứt ở mạn vô, nghe âm âm. Chính cái tiếng động trầm trầm có vẻ như thanh miếng ấy cất cánh cho tới, sự lặng ngắt ở trên đây lại căng chùng, như báo hiệu một chiếc gì kinh hoàng. Nắng rất rất gắt. Gió thô. Nhưng vô lỗ đôi mắt.
Nho đang được thêu gối. Mỗi đứa một ý mến riêng biệt. Nho thêu Còn chị Thao thì chép bài bác hát vô quyển bong nhỏ nhằm bên trên đùi. Hai người đang được thủ thỉ thông thường, tôi ko nghe từ trên đầu. Tôi chợt xem xét lắng tai:
- Bao giờ thì xong xuôi nhỉ! - Nho chất vấn.
- Cái gì xong? - Chị Thao ko ngấc lên, tuy nhiên giọng thì tỏ vẻ sửng sốt.
Nho ngáp. Rồi lặng. Tôi biết nó thưa gì rồi. Nó tiếp tục bảo: Xong cuộc chiến tranh, tiếp tục van lơn vào trong 1 xí nghiệp thuỷ năng lượng điện rộng lớn. Nó thực hiện công nhân hàn, tiếp tục phát triển thành cầu thủ bóng chuyền ở trong nhà máy. Nó tiếp tục đập thiệt xuất sắc. Và ghi chép đâu lại sẽ tiến hành người tớ tuyển chọn vô group bóng chuyền miền bắc nước ta. Còn chị Thao thì ham muốn thực hiện y tá. Chồng chị tiếp tục là một trong những anh quân nhân treo quân hàm đại uý, hoặc ra đi và với râu quai nón. Chị ko mến sinh sống cạnh ông chồng từng ngày, vì như thế như vậy, thương yêu tiếp tục chóng vô vị.
Tôi cũng hoặc thưa những ý định của tôi. Ước ham muốn nhiều. Nhưng tôi cũng rõ ràng bản thân tiếp tục lựa chọn đồ vật gi là hầu hết. Trở trở nên kỹ sư loài kiến trúc? Rất hay! Thuyết minh vô rạp chiếu bóng của thiếu thốn nhi, tài xế gấu ở cảng, hay những hát vô group đồng ca bên trên một công trường thi công thiết kế...! Tất cả, đều là niềm hạnh phúc. Tôi tiếp tục hăng say và tạo nên, giống như các ngày nay, bên trên du lịch của công ty chúng tôi, điểm thành lập những ước mơ và khát khao.
Nhưng nhưng mà, những cái cơ dành riêng cho trong tương lai. Sau cuộc chiến tranh. Khi tuyến đường công ty chúng tôi đảm bảo an toàn trên đây tiếp tục rải vật liệu bằng nhựa vì chưng lì. Điện tiếp tục dăng thừng vô rừng sâu sắc và những xí nghiệp mộc tiếp tục ngày đêm ko ngủ... Ba công ty chúng tôi đều hiểu vì vậy. Hiểu vì như thế tin cẩn với cùng 1 niềm tin cẩn mạnh mẽ.
Cái gối bên trên tay Nho nhỏ nhắn, white color. Nho thêu những hoa lá cầu thả và loè loẹt. Những lối viền to tát như thừng thừng. Có ai chê, Nho phớt tỉnh, tớ cứ đem bên trên mũi kim như không tồn tại gì xẩy ra. Khi người tớ chê lắm, Nho mím môi, rứt chỉ vì chưng nhị hàm răng đều đều, giọng cao vút lên:
- A, mang lại nó nổi!
Nho tương đối quan trọng đặc biệt. Vừa thuần phác, sung sướng, vừa vặn lỳ bướng. Hai cái cơ ko xích míc nhưng mà bổ sung cập nhật lẫn nhau, khiến cho Nho với cùng 1 đặc điểm khá khan hiếm tương đối. Nho sinh sống với tôi từ thời điểm ngày mới mẻ cho tới cao đặc điểm này. Dạo đo, cái gì rồi cũng khôi hài. Tôi sửng sốt khi người tớ bảo tôi cút gánh khu đất.
- Thanh niên xung phong như vậy này à? Gánh đất? (tôi ngoạn mục tượng thế. Thanh niên xung phong nên vác súng cơ, cút rần rộ bên dưới những cánh rừng ko trăng sao. Nói cùng nhau nên mạnh và gọn gàng giống như các khẩu hiệu...)
Nhưng cũng cút gánh khu đất. Rồi thân quen dần dần.

Nhiều bữa cơm trắng không tồn tại canh, bọn phụ nữ lấy đồ uống chan vô cơm trắng.
Chan công khai minh bạch và gian khổ sở cho tới nỗi bọn nam nhi nên kêu lên vì như thế thương. Nghe giờ bom trước tiên, với đứa bị tiêu diệt giấc, ở dán xuống khu đất. Nhưng lúc này thân quen rồi.
Tôi cho tới đơn vị chức năng sau Nho. Hôm cơ, tôi ngờ ngạc đặt điều cái tía lô lên khúc cây ở sau doanh trại. Nho ở bên dưới suối lên. Tóc đầm đìa... Nước ứ từng giọt vô bên trên trán và bên trên sinh sống mũi. Nước suối chắc chắn rằng nhiều lắm. cũng có thể tập bơi... tôi nghĩ về. Nho đứng lại, một giây thôi, rồi kể từ từ lại ngay gần tôi, tay vặn cái khăn mặt mày đầm đìa. Nó hất đầu một chiếc rồi lướt hai con mắt khi mạn coi kể từ đỉnh đầu xuống song giầy lênh láng bùn tôi đang được rời khỏi mức độ cọ xát vô nhau.
- Đơn vị nào là bổ sung cập nhật đến? Quê đâu? Tên gì?
Không cọ xát song giầy nữa, tôi đứng bám theo kiểu nghiêm nghị. Những buổi tập luyện quân sự chiến lược ở ngôi trường, tôi với học tập võ. Tôi chống tay vô sườn, lưu giữ kiểu thủ và suy tính: với nên nện mang lại nó một ngược ko ? Nện vô đâu trước tiên? Nếu nó nện lại, tôi tiếp tục bấm huyệt nhẹ nhàng một chiếc. Huyệt tay.
Nhưng Nho tiếp tục xoay người, đút tay vào bên trong túi quần, hất hàm:
- Vào ban chỉ huy! - Và bước tiến trước tôi.
Tất nhiên công ty chúng tôi xem xét nhiều cho tới nhau kể từ cơ. Dần thân quen và thân thiện nhau khi nào là ko biết. Hai đứa đều tròn trĩnh chục bảy tuổi tác. Đứa cũ lên trên bề mặt với đứa mới mẻ một tí, chả với gì xứng đáng nhằm bụng. Tôi đâm mến Nho. Cái tính của chính nó thiệt tuyệt. bè nam nhi rất rất kiềng tuy nhiên cũng rất đơn giản trêu.
Cũng như tôi, Nho mến sinh sống tự tại. Hai đứa bảo nhau: " Từ giờ cho tới già cả chỉ yêu thương thôi chứ không hề thèm lấy ông chồng. Lấy ông chồng gian khổ lắm. Tã lót, mùng màn, mạt cưa, nước mắm nam ngư... thì giờ đâu nhưng mà cút chưi nữa. Yêu anh tớ tiếp tục mang theo coi chiếu bóng, rủ dành riêng một tí khí giận hờn, xem sách thả hồ nước..."
Nho với cùng 1 anh kỹ sư ở xí nghiệp cơ khí. Anh tớ siêng ghi chép thư và hoặc ghi chép những cái thư nhiều năm, phát âm cho tới mỏi đôi mắt. "ở Hà nội, mặc dù sao cũng tương đối thì giờ rộng lớn ở tiền tuyến...". Anh tớ thanh minh. Nho với một chiếc hình họa khi lên nhị tuổi tác, anh tớ lưu giữ. Nho khoác quần yếm đen sì, group nón vải vóc rộng lớn vòng, cố gắng một tóm hoa dở hơi, đứng bên dưới bao nhiêu gốc cải già cả. Đã nhiều thư anh tớ gửi Nho, tôi được coi. Anh tớ viết: "anh lúc này khoẻ mạnh. Thích đá bóng và với hai tay vạm vỡ. Anh coi hình họa em năm em lên nhị tuổi tác và ko thể nào là tưởng tượng nổi em thời điểm hiện tại. Anh chỉ nghĩ: em trên đây, nhỏ xíu nhỏ, cố gắng hoa bên trên tay. Anh tiếp tục bế em đi dạo, mua sắm kẹo mang lại em và hỏi: "Cháu ham muốn cút đâu nữa, chú tiếp tục bế cút...". ý nghĩ về của anh ấy kỹ sư thiệt khôi hài. Nhưng công ty chúng tôi ko mỉm cười khi phát âm thư. Nghiêm trang, công ty chúng tôi coi về phía bắc. ở cơ với Hà nội. Chúng tôi xa xôi tiếp tục lâu. Chúng tôi ghi nhớ TP. Hồ Chí Minh xanh lơ. Chúng tôi quý sự yên ổn tĩnh như kỷ niệm. Đây là điểm nhưng mà tuổi tác trẻ con công ty chúng tôi đang được vững mạnh, tuy nhiên ko khi nào là công ty chúng tôi ko ghi nhớ cho tới Hà nội.
ờ Hà nội, tôi với 1 căn chống nhỏ xíu, gác nhị. Căn nhà đất của tôi cổ và sâu sắc vô ngõ, có không ít cây trái. Những cây ấy cũng qua quýt bao năm mon rồi, thừng tầm gởi leo lênh láng. Ban tối, tôi ngồi lên trở nên hành lang cửa số coi rời khỏi những cái căn nhà nhấp nhô, đen sì thẫm và hát. Tôi hát say sưa, ồn ào. ở ở kề bên với ông chưng sĩ, một người mất ngủ, nên để đèn sáng lên, nhã nhặn gõ vô tường bà cái. Một mon nên với cho tới nhị mươi tối vì vậy. Tôi ngồi đợi giấc mộng quay về với ông chưng sĩ và hỉ hả biện hộ mang lại mình: "Chỉ với bản thân mới mẻ hiểu rằng cái bao là và trong sạch của tối TP. Hồ Chí Minh. Ông chưng sĩ tìm đâu thấy được đặc điểm này trong mỗi niềm mơ ước trở ngại kia?...". Và cũng vì như thế hát say sưa nên với phen tôi suýt lộn phèo kể từ hành lang cửa số xuống khu đất. Khi bần bật níu tay vô góc cửa rồi, tôi mới mẻ choáng vàng coi xuống cái khoảng chừng sâu sắc thẳm bên dưới khu đất. ở cơ với cùng 1 vòi vĩnh nước nhỏ chảy xuyên suốt tối vô bể. Tiếng nước xoắn vô nhau, tạo nên mang lại tôi cái cảm xúc nước chuẩn bị tràn cho tới trở nên hành lang cửa số. Tôi nhích lên dần, vứt nhị chân vô vào một chiếc cơ hội thận trọng; hát tiếp, tuy nhiên hát nhỏ rộng lớn và lắng tai giờ gõ ở tường.
Cả bàn nhỏ kê ở góc cạnh chống, u tôi mướn đóng góp mang lại tôi vô nhị giữa trưa. Cưa từng phen thao tác làm việc gì tương quan cho tới giấy má mực, tôi lại lôi toàn bộ giấy tờ vô ngăn kéo, vô cặp domain authority, bày bữa bến bãi lên bàn, lên chóng, tuy nhiên những loại cơ chả quan trọng gì mang lại việc chuẩn bị thực hiện của tôi. Tôi cứ loanh xung quanh vô gò giấy tờ cơ, mãi ko thực hiện được gì nhưng mà cũng ko thể nào là bố trí mang lại gọn gàng được. ngắt rứt cho tới phân phát khóc, tôi gào u thiệt to tát. Mẹ vứt máy vá, chạy vô, vừa vặn cảu rảu, vừa vặn nhằm cái nào là rời khỏi cái nấy mang lại tôi. Bà chửi rủa, ko xác định lắm: "Con gái gì cái của mi. Lấy ông chồng rồi nhưng mà no đòn... No đòn...!". Vì vậy nên tức thì khi ở trong nhà tôi tiếp tục thề thốt là ko lấy
chồng...
- Thế nào là, sẵn sàng thôi chứ?
- Cái gì? - Tôi giật thột. Từ nãy cho tới giờ tôi vẫn hát. Hát và nghĩ về vớ vẩn. Nho cuộn tròn trĩnh cái gối, chứa chấp thời gian nhanh vào bên trong túi. Chị Thao coi rời khỏi cửa ngõ lỗ. Quả thiệt, máy cất cánh trinh thám. Cuộc sinh sống ở trên đây tiếp tục dạy dỗ mang lại công ty chúng tôi thế nào là là sự việc lặng ngắt. Sự lặng ngắt kể từ sáng sủa cho tới giờ ko thông thường. Cái ko thông thường cơ sắp đến. Tiếng máy cất cánh trinh thám rè rè. Phản lực gầm gào lao bám theo sau. Hai loại giờ cơ trộn láo nháo vô nhau, sập vô tai loài người một cảm xúc không dễ chịu và mệt mỏi.
- Sắp đấy! - Nho cù sống lưng lại công ty chúng tôi, chụp cái nón Fe lên đầu. Chị Thao móc bánh bích qui vào bên trong túi, ung dung nhai. Những lúc biết rằng cái tiếp đây sẽ không còn êm ả dịu dàng thì chị trầm trồ điềm tĩnh cho tới phân phát bực. Nhưng thấy ngày tiết, thấy vắt là chị nhắm đôi mắt lại, mặt mày tía mét, áo trong của chị ấy cí nào thì cũng vá chỉ màu sắc. Chị lại hoặc tỉa song lông mi của tớ, tỉa nhỏ như cái tăm. Nhưng vô việc làm, ai ai cũng gờm chị: xác định, táo tợn.
Những cái xẩy ra mặt hàng ngày: máy cất cánh không nhiều, bom nổ. Nổ bên trên du lịch, cơ hội cái lỗ này khoảng chừng 300 mét. Đất bên dưới chân công ty chúng tôi rung rinh. Mấy cái khăn mặt mày vắt ở thừng cũng rung rinh. Tất cả, cứ như lên cơn lốc. Khói lên, và cửa ngõ lỗ bị phủ lấp. Không thấy mây và khung trời đâu nữa.
Chị Thao cố gắng cái thước bên trên tay tôi, nuốt nốt miếng bánh bích quy ngon lành:
- Định ở trong nhà. Lần này nó vứt không nhiều, nhị đứa cút cũng đầy đủ.
Kéo ống tay áo Nho, vác xẻng lên vai và ra đi cửa ngõ.
Tôi ko cãi chị. Quyền hạn cắt cử là ở chị. Thời gian dối chính thức căng lên. Trí óc tôi cũng ko thua thiệt. những gì dã qua quýt, những gì tiếp đây... ko đáng chú ý nữa. Có gì lý thú đâu, nếu như chúng ta tôi không xoay về?
Điện thoại réo. Đại group trưởng chất vấn tình hình. Tôi thưa như gắt vô máy: - Trinh sát ko về!
Không hiểu vì như thế sao bản thân gắt nữa. Lại một mùa bom. Khói vô lỗ. Tôi ho sặc sụa và tức ngực. Cao điểm lúc này thiệt vắng vẻ. Chỉ với Nho và chị Thao. Và bom. Và tôi ngồi dậy. Và cao xạ đặt điều mặt mày cơ ngược đống. Cao xạ đang được phun. Tiếng súng ở bên dưới khu đất lên ngược là với hiệu lực thực thi. Không gì đơn độc và lo ngại rộng lớn khi bom gào thét công cộng xung quanh nhưng mà ko nghe một giờ vấn đáp nào là bên dưới khu đất. Dầu chỉ tồn tại một giờ súng ngôi trường thôi, loài người cũng thấy mênh mông theo người một sự chở che đống ý. Cảm giác cơ cũng như thấy bản thân với cùng 1 năng lực tự động vệ rất rất vững vàng vậy... Sốt ruột, tôi chạy ra bên ngoài một tí. Không thấy gì ngoài sương bom. Tôi lo sợ. Đột nhiên du lịch ở kề bên vang lên liên tiếp giờ 12 ly 7. Hay quá, đái đoàn công binh đấy. Họ chỉ viện cho những anh cao xạ, mang lại công ty chúng tôi. tình cờ dưng tôi ham muốn là toáng lên vì như thế yêu thích. Xung xung quanh du lịch vắng tanh này còn có từng nào là kẻ. Các anh cao xạ, vấn đề và công binh thường rất mến công ty chúng tôi. Chỉ cần thiết công ty chúng tôi phun một phân phát súng báo hiệu đòi hỏi trợ giúp là chúng ta tiếp tục chạy cho tới tức thì.
Nửa giờ đồng hồ thời trang sau, chị Thao đưa vào lỗ. Bình thản, mệt nhọc lả và gắt gỏng, chị ko coi tôi:
- Hơn ngàn khối!
Rồi ngồi xuống, hấp thụ nước vô bi đông đúc. Nước nhỏ kể từ cằm xuống ao, liên tục giống như các giọt mưa. Tôi cù năng lượng điện về đơn vị chức năng. Đại group trưởng bảo?
- Thế à, cảm ơn những bạn!
Đại group trưởng rất rất hoặc người sử dụng những kể từ tế nhị tuy nhiên "cảm ơn", "xin lỗi", "chúc may mắn". Anh trẻ con, người còm, hoặc nhức khớp, hoặc thực hiện ca dao mang lại báo tường. Nhà đâu như ở cuối phố Lò Đúc.
Nho vừa vặn tắm ở suối lên. Khúc suối này cũng hoặc với bom nổ lờ đờ. Từ ăn mặc quần áo đầm đìa, Nho ngồi, đề nghị ăn kẹo. Tôi móc túi, may còn nhị cái kẹo chanh, bám lênh láng cát, chảy nước:
- Bốn ngược nổ lờ đờ, không nhiều thôi.
Nho chống tay về ở phía đằng sau, ngả hẳn người rời khỏi. Cái cổ hình tròn những và cái cúc áo nhỏ nhắn. Tôi ham muốn bế nó lên tay. Trông nọ nhẹ nhàng, thoáng mát như 1 khe kem Trắng. Đại group trưởng chất vấn công ty chúng tôi với cần thiết người ko. Tôi bảo ko. Như từng phen, công ty chúng tôi tiếp tục xử lý không còn.
- Hay lắm, cảm ơn những bạn! - Đại group trưởng lại cảm ơn - Cả đơn vị chức năng đang khiến lối cho 1 trung đoàn thương hiệu lửa qua quýt rừng. Đi kể từ ko ngủ. Tôi cũng cút lúc này chúng ta nỗ lực nhé.
Thế là tôi lại rời khỏi lối luôn luôn. Thường xuyên...
Tôi, một ngược bom bên trên đống. Nho nhị ngược bên dưới lòng lối. Chị Thao, một ngược bên dưới chân cái hầm Barie cũ.
Vắng lặng cho tới phân phát sự. Cây sót lại xơ xác. Đất rét. Khói đen sì vật vờ
từng cụm vô ko trung, phủ cút những gì kể từ xa xôi. Các anh cao xạ với trông thấy công ty chúng tôi không? Chắc với, những anh ấy với những cái ống dòm rất có thể thu cả ngược khu đất vô tầm đôi mắt. Tôi lại gần ngược bom. Cảm thấy với ánh nhìn những chiến sỹ dõi bám theo bản thân, tôi ko hãi nữa. Tôi sẽ không còn cút khom. Các anh ấy ko mến cái loại cút lòm khòm khi rất có thể cứ xứng đáng hoàng nhưng mà bước cho tới. Quả bom ở rét mướt lùng bên trên một cái cây thô, một đầu vùi xuống khu đất. Đầu này còn có vẽ nhị vòng tròn trĩnh gold color...
Tôi người sử dụng xẻng nhỏ móc khu đất bên dưới ngược bom. Đất rắn. những hòn sỏi bám theo tay tôi cất cánh rời khỏi nhị mặt mày. Thỉnh phảng phất lưỡi xẻng va vấp vô ngược bom. Một giờ động sắc cho tới tua người, cứa vô domain authority thịt tôi. Tôi rùng bản thân và chợt thấy tại vì sao bản thân thực hiện quá lờ đờ. Nhanh lên một tí! Vỏ ngược bom rét. Một tín hiệu chẳng lành lặn.
Hoặc là rét kể từ bên phía trong ngược bom. Hoặc là mặt mày trời nung rét.
Chị Thao thổi bé. Như thế là tiếp tục nhị mươi phút qua quýt. Tôi cảnh giác vứt gói dung dịch mìn xuống cái lỗ tiếp tục móc, châm ngòi. Dây mìn nhiều năm, cong mượt. Tôi khoả khu đất rồi chạy lại khu vực nấp của tớ.
Hồi bé loại nhị của chị ấy Thảo. Tôi nép người vô bức

Bạn đang xem: những ngôi sao xa xôi full

Tôi trượt chân té. Đèn pin nhảy tứ tung. Chúng nó xua mãi cho tới khi đèn chiếu mệnh lệnh về phía khác: đạn cũng ngừng rít bên trên đầu. Trung mới mẻ níu tôi lại, ngồi phệt xuống, kêu khát và đề nghị ngủ. Tôi nên xác định xách Trung dậy. Mới cút vài ba bước, bản thân ngoảnh lại tiếp tục mất mặt bú mớm, ko thấy Trung đâu. Đương bực bản thân vì thế lộn lại, dỗi ko nhằm đâu mang lại không còn, tôi nghe thấy giờ Trung đáp khe khẽ: " Lại trên đây nhưng mà giải khát, Phương ơi!". Tôi lần lại dò xét, Trung lối loay hoay nhét khăn mặt mày vô những kẽ đá bú mớm lấy nước. Rồi Trung vắt khăn mặt mày ngửa mãi mồm rời khỏi hứng.
Tôi ko nỡ trách cứ Trung nữa. Nhưng tôi giục càng gắt, nên sớm thoát ra khỏi quần thể núi đá này, sớm được giờ nào là hoặc giờ ấy. Trung rủ tôi khẩn thiết quá! Tôi bám theo Trung cút ngắt những búp bòng bòng ứ nước. Lang thang không còn khóm này thanh lịch khóm không giống. Trong tối chỉ từ nghe giờ mút nước chùn chụt nhưng mà bám theo nhau. Gà chợt gáy bên dưới thôn... Thôi chết! Sáng mất mặt rồi. Chân tôi ham muốn chạy tuy nhiên cút bước ko vững vàng. Đói lả người...
Đúng như công ty chúng tôi tiếp tục rút kinh nghiệm tay nghề, mới mẻ sáng sủa bảnh đôi mắt Việt gian dối tiếp tục nheo nhéo bên dưới chân: "Việt Minh rời khỏi cút, những quan lại rộng lớn biết không còn rồi. A! Nó cơ kìa! Có rời khỏi, với rời khỏi tức thì ko , ko quan lại rộng lớn phun bị tiêu diệt."
Cứ đứng ngoài cửa ngõ lỗ chõ mồm vô cửa ngõ lỗ sủa nhặng thế thôi. Y như nó sẽ bị tấn công tương đối thấy rõ ràng bản thân mồn một. Chỉ còn tồn tại đợi bản thân. Anh nào là non gan góc nhưng mà chui rời khỏi là không còn đời. Nhưng được cái bằng hữu "Lê Lợi" công ty chúng tôi, công ty chúng tôi nhiều cút guốc vô bụng bọn chúng nó. Tôi ngồi nghĩ về bụng: "Chúng mi còn đứng chõ mõm vô lỗ nhưng mà sủa, chứ bọn chúng ông, tiếp tục ngồi vắt chân lên cổ bọn chúng mày!".
Thật là ngồi bảnh choẹ bên trên một gốc si rậm rì tận đỉnh vách trở nên cao hơn nữa đầu Tây bên trên nhị mươi thước. Cởi thắt sống lưng, toá giải rút, xé quần, thôi thì dò xét đầy đủ những loại thừng nhằm teo cành si lại nhưng mà phủ kín lấy người. Thế là cứ yên ổn chí ngồi bình chân như vại. Chỉ có thêm cái "xuỵt" cấm thưa. Nói là chó đen sì, chó vàng nó sửa lên thì không còn lối... Tôi và Trung ngồi còn thêm 1 việc. Hết đem súng lên coi kể từ những cái đầu, những cỗ ngực phanh trần, cho tới một cái bụng đen sì nhành những giọt mồ hôi rồi lại hạ súng xuống, coi nhau đồng ý: "Đếch vào! Để dành riêng ra bên ngoài hãy hoặc, ông với bọn chúng mi còn gặp gỡ nhau nhiều. Phởn lên lúc này thì không còn đơi đấy"!.
Bên bên dưới bọn chúng nó sủa doạ ngán rồi nghiến răng, nghiến lợi phun triền miên vô lỗ. Bắn mang lại nổi tiếng súng quan lại nghe rồi nháy nhau chuồn trực tiếp.
Chúng nó cút ngoài. Chúng tôi không còn trò nhằm nhưng mà quên. Ngồi rảnh nó như rằng lại khát. sao nhưng mà khát gian khổ khát sở cho tới thế này: "Mẹ kiếp! Giá khi này còn có nước ao, nước cống".
Nhưng công ty chúng tôi tiếp tục Chịu tức thì ra sao? Để mang lại cụ Trung cứ lèo nhèo mãi, bằng hữu cũng lấy thực hiện gian khổ tâm lắm. Phải mang lại chú bản thân nằm trong cút giải khát một chiếc vừa được.
- Này Trung này!... Cứ bám theo bà cụ bản thân rời khỏi bến xe hơi thì được một song giấy má domain authority láng oai phong rời khỏi phết. Mà không biết chừng lại ly kem nhị (xu). Thê nhưng mà bản thân chắc chắn ko thèm cút. Chỉ đề nghị nằng nặc mang lại vì chưng được một song guốc mộc. Cậu với biết nhằm làm cái gi ko. Để được vào

Xem thêm: Ca Khia TV - Link phát sóng trực tiếp đá bóng chất lượng số 1

- Cho nhiều lối vô. Pha đặc! - Chị Thao bảo.
Uống sữa xong xuôi, Nho ngủ. Máy cất cánh trinh thám vẫn nạo vét sự tĩnh lặng của núi rừng. Chị thao phụ thuộc tường, nhị tay quàng sau gáy, ko coi tôi.
- Hát cút, Phương Định, mi mến bài bác gì nhát, hát đi!
Tôi mến nhiều bài bác. Những bài bác hành khúc quân nhân hoặc hát bên trên những ngả lối mặt mày trận. Tôi mến dân ca quan lại hộ thướt tha, nữ tính. Thích "ca chiu sa" của Hồng Quân Liên Xô. Thích ngồi bó giò mơ màng: "Về trên đây khi mái đầu còn xanh lơ xanh lơ...". Đó là dân ca ý trữ tình, phú quý, nên lấy giọng thiệt trầm. Thích nhiều. Nhưng tôi không thích hát thời điểm hiện tại. Tôi đâm gắt với chị Thao, tuy nhiên, tôi hiểu, những tình thân gì đang được cù cuồng vô chị. Chị cứ liếc mắt coi Nho, lấy tay sửa cái phần cổ áo, cái ve sầu áo và tóc nó. Chị ko khóc cơ thôi, chị ko ưa toàn quốc đôi mắt. Nói công cộng, bên trên cao đặc điểm này, công ty chúng tôi ko ưa nước đôi mắt. Nước đôi mắt đứa nào là chảy trong lúc rất cần phải cứng cỏi của nhau này là bị coi như vật chứng của một sự tự động nhục mạ.
Không ai thưa với ai, tuy nhiên coi nhau, công ty chúng tôi phát âm thấy vô đôi mắt nhau điều này.
Chị Thao hát: "Đây Thăng Long, trên đây Đông Đô... Hà nội ...". Nhạc sai bét, còn giọng thì chua, chị ko hát trôi chảy được bài bác nào là, tuy nhiên chị lại sở hữu tía quyển bong dày, chép bài bác hát. Rồi là ngồi chép bài bác hát. Thậm chí, si mê chép cả những lời nói tôi tự động bịa rời khỏi nữa.
Có một đám mây kéo ngoài cửa ngõ lỗ. Một đám nữa. Rồi một đám nữa cất cánh qua quýt càng ngày càng thời gian nhanh. Bầu trời không ngừng mở rộng trước cửa ngõ lỗ đen sì cút. Cơn giông cho tới. Cát cất cánh quáng gà. Gió quật lên, quật xuống những cành lá thô cháy. Lá cất cánh loạn xị. Đột ngột như 1 biến hóa không bình thường vô tim loài người vậy. ở rừng mùa này thông thường như vậy. Mưa. Nhưng mưa đá. Lúc đầu tôi ko biết. Nhưng rồi nổi tiếng lanh canh gõ bên trên nóc lỗ. Có đồ vật gi vô nằm trong sắc xé không gian rời khỏi từng miếng vụn. Gió, và tôi thấy nhức, đầm đìa cả má.
- Mưa đá! Cha u ơi! Mưa đá!
Tôi chạy vô vứt bên trên bàn tay đang được xoè rời khỏi của Nho bao nhiêu viên đá nhỏ. Lại chạy rời khỏi, vui sướng mến choáng choàng.
Năm tôi học tập thì không còn lớp chục, cũng đều có mưa đá. Đang tối, đá đập vô tường, tiếp tục cũng kêu lanh canh. Tôi há tung cửa ngõ, chạy rời khỏi hiên chạy dọc, rồi chạy cho tới đập cửa ngõ từng chống, hô hào lên như 1 con cái dở người:
- Trời ơi, dậy mau! Mưa đá!
Và rên rỉ một mình:
- Chỉ với những kẻ ngốc mới mẻ ở yên ổn bên trên chóng thời điểm hiện tại thôi.
Ông chưng sĩ ko ngốc tí nào là, tuy nhiên ông tớ trịnh trọng tuyên bố:
- Nếu cô còn giúp ồn, công ty chúng tôi buộc nên với giải pháp...
Còn bà giáo ở ở kề bên thì thở nhiều năm, thở nhiều năm cho tới nào là ruột.
- Mẹ ơi, ko mang lại loài người tớ ngủ nữa sao..?
Chỉ với anh người công nhân tài xế bên dưới căn nhà là thức đầy đủ nằm trong tôi cái tối kỳ lạ cơ. Sau này anh quốc bộ group, trở nên dũng sĩ khử xe pháo cơ giới. Anh tớ ghi chép thư mang lại tôi, hoặc nói tới những giọt mưa tiếp tục thời nào là và gọi này là "những kỷ niệm trải qua..."
ở trên đây, bên trên du lịch lênh láng bom này cũng đều có mưa đá. Nhưng nụ cười còn trẻ con của tôi lại nở tung rời khỏi, say sưa, tràn trề. Chẳng ai với thì giờ nhưng mà gắt tôi. Chị Thao đang được lụi hụi hốt đồ vật gi bên dưới khu đất. Chắc là đá. Còn nho thì nhổm dậy, môi hé mở:
- Nào; mi mang lại tao bao nhiêu viên nữa.
Nhưng tạnh mất mặt rồi. Tạnh rất rất thời gian nhanh như khi mưa cho tới. Sao chóng thế? Tôi chợt thẫn thờ, tiếc ko thưa nổi. Rõ ràng tôi ko tiếc những viên đá. Mưa xong xuôi thì tạnh thôi. Mà tôi ghi nhớ một chiếc nào đấy, dường như u tôi, cái hành lang cửa số, hoặc những ngôi sao sáng to tát bên trên khung trời TP. Hồ Chí Minh. Phải, rất có thể là những cái cơ... hoặc là cây, hoặc là cái vòm tròn trĩnh ở trong nhà hát, hoặc bà buôn bán kem đẩy chiếc xe chở lênh láng thùng kem, trẻ con con cái hào hứng bâu xung xung quanh. tuyến đường vật liệu bằng nhựa đêm tối, sau trận mưa phùn hạ rộng lớn rời khỏi, nhiều năm rời khỏi, nhấp nhoáng ánh đèn sáng năng lượng điện bên trên trung tâm vui chơi quảng trường lung linh giống như các ngôi sao sáng vô mẩu truyện cổ tích nói đến những xứ sở thần tiên. Hoa vô khu dã ngoại công viên. những ngược bóng bớt không có tội vạ của trẻ em con cái vô góc phố. Tiếng rao của bà buôn bán xôi sáng sủa cáo cải mủng group bên trên đầu...
Chao thiu, rất có thể là toàn bộ những cái cơ. Những cái cơ ở thiệt xa xôi... Rồi chợt chốc, sau đó 1 trận mưa đá, bọn chúng xoáy mạnh như sóng vô tâm trí tôi. Người tớ bảo công ty chúng tôi là phụ nữ Hà nội, liệu với xa xôi căn nhà được tía ngày? Nhưng công ty chúng tôi ở trên đây, bên trên cao đặc điểm này tiếp tục tía năm. Các anh tài xế và pháo thủ gọi thương hiệu từng đứa vô đơn vị chức năng tôi, ko lầm lẫn. Còn công ty chúng tôi, công ty chúng tôi biết anh nào là can đảm và mạnh mẽ, anh nào là hoặc gắt gắt. Trong tối, công ty chúng tôi sửa lối, những anh ấy ném xuống mang lại công ty chúng tôi dung dịch tấn công răng Ngọc Lan, giấy má ghi chép thư ướp nước hoa và kẹo chanh. Thường công ty chúng tôi ko biết ai ném xuống vì như thế xe pháo nên qua quýt trung tâm thiệt thời gian nhanh. Nhưng công ty chúng tôi truyền nhau:
- Có đoàn xe pháo ở Hà nội vào!
ở Hà nội mới mẻ với những loại cơ.
Những loại cơ, ở Hà nội, công ty chúng tôi ko nhằm ý cho tới. ở trên đây, công ty chúng tôi cảm nhận thấy niềm hạnh phúc khi cố gắng một tờ giấy má thơm nức mỏng mảnh, cho vào phong tị nạnh, gửi những người dân còn ở trước công ty chúng tôi nữa.
- Nằm xuống! - Chị Thao thét.
Như bị một ngược tống bất thần vô bụng, tôi teo người lại rồi mới mẻ ở nhiều năm rời khỏi. Bom! Hình như nó rơi lộp độp rồi mới mẻ nổ. Mặt khu đất như 1 người vĩ đại đang được rùng bản thân.
Cứ như với cho tới hàng trăm ngàn chiếc máy cất cánh nhào lộn bên trên đầu. Tôi lết vô lỗ. Chị Thao lết vô lỗ. "Mẹ kiếp, ko nhằm cho những người tớ thở nữa chắc chắn..." - Chị lầu bầu. Mảnh dẻ, bằng vận, tóc xoã bên trên vai, cái sẹo ngập trong bóng tối, chị đứng, một tay vịn lên thừng bầy khăn mặt mày. Giá với tiếng nói chất lượng tốt, chị cút đóng góp kịch thì rộng lớn. Dáng chị lên sảnh khấu cũng coi được. Nhưng nên cái giọng thì chua cho tới chối tai. Chị tự động nhận như vậy.
- Đẻ chiếc máy điện thoại cảm ứng thông minh lại ngay gần dây! - Nho rời khỏi hiệu.
Tôi bưng máy lại mang lại Nho, cố gắng thước và ra đi với chị Thao.
Chạy nhiều nên chỗ bị thương ở đùi tôi và chính thức nhức. Miễn là chớ lặc lè. Chị Thao rất rất xác định. Tất nhiên chị chẳng lo ngại lên rất cao điểm 1 mình.
Rất nhiều hố bom. Chúng tôi tự khu đất và hô lên, nằm trong nhẩm. Chị Thao ghi vô cuốn bong trực. Không với bom nổ lờ đờ, tuy nhiên không hề ít khu đất. Tổng nằm trong cho tới rộng lớn nhị ngàn khối. tình cờ, như với đồ vật gi cổ động mạnh vô sống lưng, chị Thao xô cho tới, ghì tôi vô ngực chị và xoài xuống khu đất. Chớp nhoáng, một núi đất
không lồ ập xuống công ty chúng tôi. Những tảng khu đất đầm đìa láo nháo với khu đất vụn thô móc kể từ lòng hố bom. Nóng. Có đồ vật gi ghì đầu tôi xuống. Tôi ngoi rời khỏi, chân giẫm xuống lấy đà, ngoi... Thở, cát vô mũi. Lắc đầu. Đất rơi rào rào. Chung xung quanh tôi là một trong những màu sắc xám như chì, áp lực, cuồn cuộn sương.
Không thấy chị Thao đâu. "Chị Thao!" - Tôi ráng mức độ gào lên. Nhưng cổ tắc nghẹn. Đất vô quánh cả mồm. Mẹ kiếp! Tôi khạc nhổ rời khỏi một viên khu đất. Tay tôi va vấp vô tóc chị Thao. Tôi cù phắt lại, rụt tay rồi xô từ đầu đến chân cho tới người sử dụng nhị tay cào khu đất lên. Chị Thao nhão nhoẹt, thở ko rời khỏi tương đối. Chị quàng lấy gáy tôi, đứng lên, loạng choạng.
Nho nhăn mặt mày như em bé:
- Lại thế rồi?
Chị Thao mỉm cười một cơ hội lạ thường và dần dần trấn tĩnh:
- Xúi quẩy tí. Nhưng ko việc gì đâu.
Xúi quẩy gì. Trong người chị với chín chỗ bị thương rộng lớn nhỏ rồi. Người Nho năm. Tôi còn thấp hơn, tư vết. Có một vết ở bụng khá nặng trĩu, bị nhốt vô quân nó tía mon. Còn bị vùi thế này là thông thường...
Tôi coi chúng ta tôi. Chị Thao xanh lơ lắm. Chị mệt nhọc rồi. Nho bưng lại mang lại chị một ca nước, đem ngón tay út ít nhỏ xíu tạo nên gẩy những mẩu khu đất vô tóc chị rời khỏi và đùng một phát triết lý:
- Chuyện, du lịch nhưng mà lị!
Chị Thao phì mỉm cười, hất đầu lại phía tôi:
- Lấy số ghi kẻo thân quen mất mặt.
Tôi cù máy điện thoại cảm ứng thông minh. Chị Thao bộp chộp vàng lại mặt mày tôi!
- Nói rõ ràng toàn bộ, tuy nhiên nói rằng bên trên này vẫn vững vàng.
Không nên đại group trưởng ở máy nhưng mà là liên hệ đại group. Một chàng trai hiếu khách hàng, nhã nhặn, ko hút thuốc lá lá và ko ưa phụ nữ.
- Đại group trưởng cút đâu?
- Đang lãnh đạo ngoài hiện nay ngôi trường, thương hiệu lửa ngay gần qua quýt. Nhưng chuẩn bị chiều rồi nhỉ. Ai cũng ko ngủ được. Thế những cậu?
- Cũng khá mệt nhọc. Đất rộng lớn nhị ngàn khối. Còn kể từ giờ cho tới tối nữa. bè bản thân vẫn tại vị...
- Nếu gay quá, phun úng cấp cho cứu giúp tức thì, nghe chưa? Đơn vị khi nò cũng chú tâm không còn vô những cậu phía trên cơ đấy. Xung kích tiếp tục lên sớm...
Buổi chiều, chị Thao và tôi nên chạy lên rất cao điểm tía đợt tiếp nhữa. Phá tám ngược bom. Còn khu đất thì lên tới tía ngàn nhị trăm khối. Lần nào là tôi cũng bày chuyện nhằm chị Thao ở trong nhà. Nhưng chị láu lắm, khó khăn nhưng mà lừa được chị. Chị chạy, thở cứ liên tiếp cả lên. Gân xanh lơ, chạy từng dòng sản phẩm nho nhỏ bên trên thái dương và nhị bàn tay chị. Tôi lo sợ chị gục quá. Còn Nho thì cau mi, từng phen công ty chúng tôi về lỗ, lại ra đi, mồm nhắc cút nhắc lại:
- Chị Thao, chị Thao!
Lần sau cùng chình tôi lại cút như trườn về lỗ. Chị Thao nâng tôi ở xuống. Tôi cố há nhị mi đôi mắt tiếp tục nhắm lại, bám như keo dán và chẳng biết mình thích đồ vật gi lúc này.
- Em buồn ngủ! - Tôi nghe giờ tôi phảng phất qua quýt. Rồi cái thoáng mát của lỗ đá tràn ngập vô giấc mộng của tôi rất rất thời gian nhanh.
Đồi xung kích của đơn vị chức năng tại đoạn thực hiện lối vô rừng rời khỏi, chắc chắn còn chưa kịp ăn cơm trắng tiếp tục chạy lên rất cao điểm... Tiếng chúng ta tơ mơ như kể từ đâu mang lại. Họ chất vấn đồ vật gi cơ, chị Thao vấn đáp. Họ trêu Nho. Nho gắt, mỉm cười. Ai nữa hát nho nhỏ... Có một vài ba sợi tóc của người nào va vấp vô má tôi. những giờ thở ở phía bên trên, rét, bao quấn lấy tôi. Tôi với cảm xúc như ở gọn gàng trong khoảng tay của u. - Dân Hà nội đấy!
Tôi quan sát giờ của liên hệ đại group và tỉnh hẳn. Cậu tớ cũng chính là dân Hà nội. Thầy là người công nhân năng lượng điện. Mẹ là người công nhân may khoác. ở trong nhà, cậu tớ hoặc trốn học tập và thường bị điểm nhị. Có phen cậu tớ lăn lộn ở ngược bom xuống vực, bắt bọn chúng nó nổ bên dưới cơ mang lại ngoài hư đốn lối. Cậu tớ nhã nhặn, hiếu khách hàng, ko hút thuốc lá lá, và ko ưa bọn phụ nữ công ty chúng tôi. Còn bòn phụ nữ công ty chúng tôi thì chẳng làm cho cậu yên ổn.
- Này, nếu như đi dạo với tình nhân, thế nào là cậu cũng bắt cô tớ hạn chế tóc, khoác com-plê và cút ủng đen sì chứ gì?
Cậu tớ lúng túng, gãi đầu, mặt mày đỏ hỏn nhừ:
- Cái gì rồi cũng nên với tình huống nước ngoài lệ, thưa những bà! Vả lại tớ chưa tồn tại yêu thương ai!
Tôi há đôi mắt, vô lỗ tiếp tục tối. Ngọn đèn nhỏ tiếp tục thắp bên trên nắp hòm đạn. hình họa Bác Hồ treo thân thiện một tờ giấy má Trắng gian khổ rộng lớn. Dưới hình họa Bác Hồ với cùng 1 cái vỏ đạn cắm hoa tươi tỉnh, khi nào cũng đều có hoa. Những cánh hoa bên dưới ánh đèn
không rõ ràng màu sắc, chắc chắn ai vừa vặn đem lên mang lại công ty chúng tôi. Ưu tiên nhưng mà, liên hệ đại group đang được nấu nướng nước. Lưng cậu tớ quay trở lại phía tôi, vạm vỡ như 1 tấm phản. Nhưng khi cậu đứng lên, khu vực thắt sống lưng thon lại, như 1 cầu thủ bóng bàn, linh lợi, thời gian nhanh nhẹn và dễ dàng ưa... Có giờ rầm rì kể từ ngoài đường mang vô. Đã đén khi vui sướng rồi đó. Phải rời khỏi vừa được. Tôi nhằm nhị bàn chan vô tường, giẫm mạnh một chiếc. Hai tay chống ở phía đằng sau. Tôi nhảy dậy, nhức ở đùi, nhói lên. Đau đầu và những khớp xương. Nhưng cũng dậy được. Liên lạc đại group nâng tôi:
- Điên hả, mệt nhọc thì ngủ cút.
- Ra lối trên đây.
- Ra đường! - Cậu mỉm cười, môi mỏng mảnh, răng rất rất đều và nhị cái lông mi to tát - Không cút đâu không còn. Trước không còn là ngủ.
- Vớ vẩn, ngủ với nghiếc!
Tôi lầu bầu và ra đi cửa ngõ lỗ, sờ soạng như 1 người quáng gà. Không nên chỉ mất tôi "điên" nhưng mà Nho đã và đang vươn lên là cút đâu mất mặt. Chị thao còn "điên" rộng lớn, tôi nghe giờ chị mỉm cười rất rất to tát bên trên du lịch.
Tôi thấy Nho vô một tốp quân nhân công binh. Nho mang lại tôi biết là tiếp tục chuẩn bị nửa đem, xe pháo ngay gần chạy. Trong khi tôi ngủ, bom nổ bên trên du lịch bao nhiêu đợt tiếp nhữa. Nhưng ổn định không còn, vì như thế với group xung kích.
Cao điểm vọng xuống giờ máy ủi khu đất, giờ cuốc và khẩu ca mỉm cười. Đôi khi mìn nổ. Nổ to ra nhiều thêm giờ bom. những ngôi sao sáng bên trên đầu tôi lắc động, những ngôi sao sáng xa xôi, trong mỗi giọt nước xanh rì, rải từng khung trời. Mà bầu tời thì mênh mông thực hiện sao! Tôi chợt nhờ cho tới bài bác thơ của một anh trác thủ pháo binh. Bài thơ ấy ném xuống lối khi đoàn pháo trải qua. Anh ấy gọi công ty chúng tôi là những ngôi sao sáng xa xôi xôi bên trên du lịch. Những ngôi sao sáng rực rỡ tỏa nắng, tuy nhiên không hiểu nhiều sao lại "xa xôi"? Chúng tôi thảo luận cùng nhau và đoán! Chắc anh ấy ham muốn thực hiện văn thực hiện vẻ tí thôi, chứ sao thì xa xôi đứt đuôi cút rồi... Tôi ham muốn gặp gỡ anh trắc thủ pháo binh cơ quá. Nhưng đoàn pháo ra đi tiếp tục lâu... Xe chạy khi 12 giờ tối. Máy giòn giã. Đường trở bản thân tiếng ồn. Anh tài xế vô ca-bin loại năm nhìn thấy bọn chúng tôi:
- Này, những cô nàng Hà nội ơi! Nhớ u quá hầy!
- Hình như anh Thăng ở đoàn Quang Trung.
Nho thì âm thầm. Băng ở cánh tay nó trăng. Im lặng, mặt mày tròn trĩnh, sinh sống mũi trực tiếp, nó đứng sát tôi, lại nhẹ dịu và thoáng mát như 1 que kem Trắng.
- Chúng nó bảo tao nên vô quân nó. Tưởng bở. tiêm từng ngày này, dung dịch viên này, cháo thịt nữa, nên ăn mang lại nhiều nhé... Eo ơi! Cứ nó như 1 cô đái thư nũng nịu bên trên chóng ấy. Tưởng bở nhưng mà bắt được tao cút đấy. Đến phân phát hãi lên được! - Nó "xì" một giờ, thực hiện như thể tôi đang được sẵn sàng lôi nó lên xe pháo quân nó ko vì chưng. Nó cù thanh lịch thủ thỉ với cùng 1 anh công binh về về hiện tượng lạ sao sa trong khi thấy ở đầu cánh rừng với cùng 1 giọt tinh ma tú rơi nhiều năm xuống, mất mặt cút nửa chừng.
Tôi bó tay trước vùng ngực, đứng rời khỏi xa xôi một tí, ko coi anh quân nhân nhưng mà coi một con xe đang di chuyển cho tới. Tôi lại điệu thế thôi. Nhưng bảo tôi ko điệu sao được? Chẳng lẽ, tức thì thời điểm hiện tại trên đây, tôi lại chạy cho tới, tóm tay toàn bộ những chiến sỹ bên trên cao đặc điểm này nhưng mà oà lên khóc vì như thế một nụ cười, một niềm sung sướng tươi tắn đang được trào dậy. Tôi yêu thương toàn bộ người xem, một thương yêu nồng thắm, khó khăn thưa nhưng mà có lẽ rằng ai đó đã đứng bên trên du lịch Một trong những phút này như tôi mới mẻ hiểu thấu...
Xe cút dăng mặt hàng, trở nên khối bên trên lối, ko ánh đèn sáng. Lá nghi trang thực hiện từng xe pháo to tát rời khỏi gấp rất nhiều lần. Đối với tôi, khi nào những đoàn xe pháo ấy cũng vô vàn, không tồn tại mức độ nhưng mà điểm. Dài, phần lớn. Khổng lồ.
- Chắc tối ni những anh ở Hà nội tiếp tục vào!
Nho vẫn thì âm thầm. Nó đang dần ở hiện trạng như tôi. Yêu toàn bộ. Tình yêu thương của những loài người vô sương lửa. Tình yêu thương khoan dung, khẩn thiết, vô tư lự nhưng mà kẻ độc quyền với nó vô tim là những người dân chiến sỹ. Tôi quàng tay lên vai Nho. Chúng tôi ko thưa gì cùng nhau. Tôi xiết chặt cái vai nhỏ nhắn và thướt tha của Nho bên dưới cánh tay bản thân. Nó trên đây, can đảm và mạnh mẽ, vơi hiền lành, ở nằm trong TP. Hồ Chí Minh với tôi và nằm trong đứng với tôi tối ni, bên trên du lịch đấy bom ngay gần mặt mày trận.
Chúng tôi hiểu nhau và cảm nhận thấy niềm hạnh phúc.

Hết